
Khi còn bé, mỗi lần được hỏi: “Lớn lên con muốn làm gì?” câu trả lời của tôi thường là: “Dạ, con không biết..” Tôi thật sự không biết vì lúc đó, mọi thứ còn quá xa vời và vượt qua hiểu biết cũng như trí tưởng tượng của tôi. Nhưng rồi, có những khoảnh khắc tưởng chừng như nhỏ bé lại định hướng cho cuộc đời tôi.
Chiếc tivi 14 inchs và giấc mơ từ những điều nhỏ bé
Năm 2000 vùng quê của tôi mới có điện, cuộc sống như mở ra một chân trời mới. Ba tôi mua chiếc tivi 14 inch, một trong những chiếc tivi đầu tiên của xóm. Đó là kỷ niệm không thể quên: cả gia đình, cả xóm quây quần bên chiếc tivi nhỏ bé ấy, cùng xem những bộ phim, chương trình, mà có khi trước đó chỉ có thể mơ đến. Khi lũ trẻ thích xem hoạt hình, tôi lại bị cuốn vào những chương trình khoa học, đặc biệt là Discovery trên VTV2.
Một ngày hè nọ, tôi ngồi chăm chú trước màn hình, xem cảnh bác sĩ đang giải phẫu. Họ đang bàn bạc, hội chẩn với nhau, và bỗng nhiên, trái tim tôi loé lên một điều gì đó. Tôi thấy mình bị cuốn hút bởi cách cơ thể con người vận hành, sự kỳ diệu của những mạch máu, cơ quan bên trong mà chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Từ đó, tôi có một ước mơ. Tôi muốn trở thành người hiểu và chữa lành những tổn thương bên trong con người – tôi muốn trở thành bác sĩ.

Hành trình theo đuổi giấc mơ
Theo thời gian, ước mơ của tôi ngày càng rõ ràng hơn. Tôi quyết tâm theo đuổi ngành Y, và đó trở thành kim chỉ nam trong suốt những năm tháng học tập thời Trung học Phổ thông. Cuối cùng, tôi thi đậu vào ngành Y đa khoa tại Đại học Y Dược Huế. Có nhiều lý do tôi chọn học tại đó nhưng lý do đơn giản vì tôi là người khá nội tâm và không muốn đi quá xa nhà. Huế là nơi gần gũi, giúp tôi vừa theo đuổi đam mê vừa giữ được sự kết nối với gia đình. Với tôi, việc chọn học ngành Y không chỉ là một quyết định nghề nghiệp mà là cơ hội để thực hiện ước mơ của mình và giúp đỡ, mang lại hy vọng về sức khỏe cho nhiều người khác.
Tình yêu với Sản phụ khoa – nơi cuộc sống bắt đầu
Lựa chọn chuyên ngành trong khi học Y đa khoa là điều không hề dễ dàng. Tôi là người tham lam! Khi mới vào học, cái gì tôi cũng muốn học, muốn biết. Nhưng kiến thức y khoa thì vô bờ bến, mà mỗi lĩnh vực lại có nét hay và hấp dẫn riêng. Dù muốn học hết mọi thứ, tôi cũng nhận ra mình cần phải chọn một con đường chuyên sâu để thật sự hiểu tường tận.
Đã có lúc tôi cảm thấy mơ hồ về lựa chọn chuyên khoa cho mình. Rồi một buổi học về Sản khoa đã thay đổi tất cả. Một người thầy với giọng nói gần gũi, đầy sự thấu hiểu, đã giúp tôi thấy được vẻ đẹp của chuyên ngành này. Đó không chỉ là y học, mà là nơi sự sống bắt đầu, nơi chuyển giao thế hệ và hơn thế nữa. Tôi cảm nhận được sự kỳ diệu, thiêng liêng khi giúp đỡ những người phụ nữ, những người đang trong hành trình làm mẹ. Từ đó, tôi biết rằng Sản phụ khoa chính là con đường tôi muốn đi.

Nội trú – con đường thử thách lòng kiên định
Kết thúc chương trình Y đa khoa, tôi đứng giữa hai ngã rẽ: đi làm ngay tại bệnh viện hoặc thi vào chương trình Nội trú để tiếp tục học chuyên sâu thêm 3 năm nữa. Sinh viên Y khoa ai cũng biết học Nội trú là cách nhanh nhất để rèn luyện tay nghề và nâng cao kiến thức chuyên khoa, hầu hết sinh viên ước mơ trở thành bác sĩ Nội trú. Tuy nhiên thi vào Nội trú không hề dễ dàng. Người ta vẫn nói: “Nội trú là con đường ngắn nhất để thành công, nhưng không phải là con đường duy nhất để thành công.
Tôi quyết định chọn con đường khó hơn. Thi vào Nội trú là một trong những thử thách lớn nhất cuộc đời tôi. Khác với kỳ thi đại học trước đây, lần này tôi phải cạnh tranh với những người bạn xuất sắc đồng khóa, những người cũng đã xuất sắc đỗ Y khoa như tôi.
Tôi bắt đầu ôn thi vào năm cuối đại học. Giai đoạn ôn tập căng thẳng nhất kéo dài 4 tháng, từ sau khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp cho đến ngày thi. Đó là những tháng ngày đầy áp lực và mệt mỏi, nhưng cũng là bước ngoặt quan trọng để tôi theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ Nội trú.
Trong bài thơ “Bốn tháng rồi” trong tập Nhật ký trong tù của Bác Hồ có đoạn:
Bốn tháng cơm không no
Bốn tháng đêm thiếu ngủ
Bốn tháng áo không thay
Bốn tháng không giặt giũ.
Thì 4 tháng cuối ôn thi của tôi mặc dù không đến nỗi như ở tù nhưng cũng là:
Bốn tháng ăn không ngon
Bốn tháng học, thiếu ngủ
Bốn tháng không đi chơi
Bốn tháng mơ ấp ủ.
Khi bước chân vào cuộc sống của một bác sĩ Nội trú, tôi nhận ra rằng con đường thực sự chỉ mới bắt đầu.
Với chúng tôi, thời gian ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, tần suất trực gác dày đặc, khối lượng công việc thì có thể nói là giờ có thể hết nhưng việc thì không. Nhiều đêm trực không được chợp mắt hoặc chỉ những giấc ngủ vội vì số lượng bệnh nhân không những nhiều mà còn phải theo dõi những ca bệnh nặng, mà bệnh nặng thì thường hay trở nặng vào ban đêm.. và chỉ đến khi hoàn thành công việc bệnh phòng vào ngày hôm sau mới có thể về nhà. Nói về sự vất vả của việc học Nội trú thì trong một vài dòng khó lòng mô tả hết được…Những đêm trực dài đằng đẵng, những ca mổ liên tiếp, cùng áp lực công việc ngày một lớn, nhưng đổi lại, đúng là kiến thức, tay nghề, chuyên môn của mình được nâng cao lên và giữa những thử thách, cơ hội ấy, tôi tìm thấy niềm vui trong việc giúp đỡ bệnh nhân. Khi những người mẹ và gia đình đặt niềm tin vào chúng tôi, giao phó sinh mệnh của họ, đó là lúc tôi cảm thấy công việc của mình có ý nghĩa nhất. Dù đôi khi những gì tôi có thể làm chỉ là rất nhỏ, nhưng để tốt hơn cho người bệnh, tôi sẵn sàng cống hiến. Tôi biết rằng mình đang đi đúng con đường.

Đi làm– Học, học nữa và học mãi
Hiện tại, tôi chọn Đà Nẵng – Bệnh viện Đa khoa Gia Đình làm nơi gắn bó với công việc và mở ra những dự định mới. Ở đây, mỗi ngày là một cơ hội để học hỏi từ những ca bệnh thực tiễn, từ những mảnh đời mà tôi gặp gỡ. Và tôi hiểu rằng, hành trình y khoa không bao giờ dừng lại, vì còn quá nhiều điều để hoàn thiện và cống hiến.
___
**Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog






Bác sỹ Nhân khám rất có tâm