
Tôi vẫn thường tự hỏi: Mình đang vội vì điều gì? Hay cả thế giới này đang vội, còn tôi chỉ đang chạy theo?
Như Xuân Diệu đã viết:
“Tôi muốn tắt nắng đi, cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại, cho hương đừng bay đi”
Đôi khi, tôi cũng ước mình có thể làm điều đó – ngắt dòng thời gian, giữ lại những khoảnh khắc đang dần trôi qua kẽ. Nhưng có lẽ, đó là quy luật tất yếu. Thời gian lặng lẽ trôi đi, ta chẳng mấy khi nhận ra. Chỉ đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, ta mới giật mình: “Sao đã lâu đến thế rồi?”.
Hồi bé, tôi mong mình lớn thật nhanh. Khi ấy, tôi nghĩ trưởng thành đồng nghĩa với tự do, với việc được làm điều mình thích. Thời gian khi đó là một khái niệm mơ hồ, chẳng có gì phải lo lắng. Tôi tin mình còn nhiều, nhiều lắm thời gian phía trước.
Những năm cấp ba, tôi xem những bộ phim có nhân vật khoảng ba mươi tuổi và thấy họ thật xa vời. Họ thuộc về một thế giới khác, thế giới của người lớn, nơi có những lo toan và trách nhiệm. Tôi khi ấy chỉ nghĩ đơn giản: “Mình còn trẻ, việc của mình là học. Những chuyện kia để sau.”
Vậy mà thấm thoát, tuổi ba mươi đã lặng lẽ lùi lại phía sau.

Tôi nhớ rất rõ những kỷ niệm đã qua. Có lẽ đó là một món quà mà tạo hóa đã ưu ái dành cho tôi. Đi du lịch, tôi hiếm khi chụp ảnh. Tôi thích dùng mắt để ngắm, dùng trái tim để lưu giữ. Với tôi, ký ức không cần phải nằm trên màn hình điện thoại. Nó sống động trong tâm trí, chỉ cần nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy tất cả. Nhưng công việc thì khác, để tránh sai sót, tôi vẫn phải ghi chép lại những điều quan trọng. Ký ức dù sắc nét đến đâu, cũng không thể thay thế được những con số chính xác.
Rảnh rỗi, tôi hay ngẫm về quãng đường đã đi qua. Để có được ngày hôm nay, tôi đã đánh đổi nhiều thời gian cho con đường học tập, và đến bây giờ, hành trình ấy vẫn chưa dừng lại. Nhưng trong lúc miệt mài bước đi, tôi chợt nhận ra ba mẹ đã già từ lúc nào, những đứa cháu tôi từng bồng bế nay đã chạy lon ton, có đứa sắp vào cấp ba. Bạn bè mỗi người một nơi, ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng, chẳng còn vô tư như ngày nào.
Phải chăng chỉ khi thời gian trôi đi, ta mới học được cách trân quý nó? Mới hiểu rằng những kỷ niệm là vô giá, những khoảnh khắc là duy nhất?

“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn đất trời nhưng chẳng còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”.
Thời gian như một dòng sông, chảy mãi về phía trước, không thể ngoái đầu quay lại. Đôi khi, tôi dừng chân một chút, nhìn về quãng đường đã đi qua, rồi lại tiếp tục bước tới. Nếu có thể trở về quá khứ, tôi sẽ làm gì? Nhiều người vẫn hay tiếc nuối, vẫn hay nói “giá như” để có cơ hội sửa sai, thay đổi một điều gì đó. Nhưng tôi thì không. Tôi biết rằng vào khoảnh khắc ấy, tôi đã lựa chọn bằng tất cả trái tim mình. Nếu có quay lại, tôi vẫn sẽ chọn con đường này, vẫn sẽ chọn ngành Y, nơi tôi có thể góp một phần nhỏ bé của mình để giúp đỡ người khác.
Thế nhưng, thời gian hữu hạn mà ước muốn thì quá nhiều. Tôi muốn làm nhiều thứ hơn, nhưng ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, chẳng chờ ai bao giờ. Tôi tiếc vì không thể sống thêm một lần tuổi trẻ, không thể gom góp thêm những khoảnh khắc để làm trọn vẹn hơn những điều dang dở. Tôi tiếc cho đất trời rộng lớn mà đời người lại ngắn ngủi.
Chỉ mong thời gian chậm lại một chút… để tôi có thể yêu thương nhiều hơn, cống hiến nhiều hơn, và sống trọn vẹn hơn từng giây phút.
___
**Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog






Để lại một bình luận